Những năm ngoài 20 tuổi, dẫu đã có công ăn việc làm và lương ổn định (cũng không hề thấp), nhưng lần nào về ngoài Bắc, tôi cũng xách đồ ăn theo mang vào lại Sài Gòn.
Có lần, mẹ tôi bảo, trong đấy cũng có đầy gà với rau, hay mẹ cho con tiền cầm vào mua ở chỗ ngon, con đỡ phải xách.
Tôi mới cười bảo với mẹ: Con vẫn mua gà với rau ở chỗ ngon và sạch, con cũng có tiền để mua ko cần mẹ cho. Nhưng con thích cảm giác được cầm đồ nhà làm đi máy bay vào Sài Gon, trữ trong tủ lạnh được cỡ một tuần. Mỗi buổi trưa đem lên công ty chia nhau ăn với mọi người hoặc tối ngồi ăn với bạn cùng nhà, có cái cớ cùng ăn vì “mẹ tao làm gửi vào đấy!”. Nhưng nếu mẹ cảm thấy làm mà mệt thì cứ nói con, rồi không cần làm nữa cũng đc.
Mẹ bảo: Mệt một chút mà vui vậy thì mệt cũng được chứ sao.
Team tôi làm chung, không chỉ mình tôi vậy mà những đứa còn lại cũng thế. Bọn tôi hay bảo, chúng mình như sinh viên đi về nhà vẫn được bố mẹ cho đồ xách lên nhỉ hihi. Gà ở đâu chả có, bánh ở đâu chả thế, cá mực cũng vậy. Nhưng con gà mà mẹ cái Vân làm và cái Vân xách vào hay bánh nậm thằng Cường nhờ mẹ ở Huế mua đúng chỗ ngon đem cho, cá ở biển Quy Nhơn nhà con Thư cầm vào (và thường mẹ nó sẽ gọi điện vào hỏi các con ăn được không, có ngon không thế…) bỗng dưng trở thành những món quà đặc trưng đem lại nhiều niềm vui và sự ngon lành hơn thường lệ. Vì sau chúng là những câu chuyện để kể. Mình thích luôn thích những câu chuyện kể
Rồi mỗi đợt Tết đến hay có dịp về thăm nhà (dù chỉ 1 đứa về quê), cả team sẽ cùng nhau cố vấn và đi mua quà. Sếp tôi Phan Thị Đài Trang sẽ sẵn sàng cho chúng tôi mượn thẻ taxi để đi mua đồ, thậm chí cho phép cả lũ trốn làm buổi chiều để tất tả đi gom quà về quê. Thậm chí mọi người còn đã rành rẽ văn hóa vùng miền từng đứa thế nào để cố vấn quà tặng cho hợp lý, khi mà bản thân chính chủ lu bu cũng hãy còn đang rối ren.
Kể lại thì vui, chứ lúc đó có khi còn cãi lộn chửi nhau vì quà với cáp, con này bàn mua cái này, đứa kia bàn mua cái kia. Cuối năm đường thì đông, kẹt xe, Sài Gòn ồn ào nóng bức. Có lần cả lũ đi bộ shopping ko gọi được taxi nóng gần chết gắt gỏng với nhau. Nhưng đâu đó sâu thẳm trong tim, mình biết mình vui và muốn những thứ khó chịu mệt mỏi này. Vì chỉ hôm sau thôi, mình sẽ ở nhà, bày từng món quà ra chia cho mọi người và kể cho họ nghe về từng món đồ được mua ra sao. Bố hoặc mẹ sẽ kêu: “Không cần đâu. Lần sau đừng mua gì cả”. Nhưng mặt lại sáng bừng lên và chỉ cần có khách tới là đem ra khoe mời ríu rít kể câu chuyện con gái đã mua thứ này về cho tôi như thế nào.
Và hơn cả, mình biết đó sẽ là những kỉ niệm xứng đáng được chúng mình tạo ra. Bằng chứng là hôm nay, chợt ngẫm nghĩ về những món quà, mình nhớ lại tất cả những điều đó, cảm thấy ấm áp, hạnh phúc vì khi ấy mình đã chọn sống với tất cả những mệt mỏi, khó chịu và cả háo hức ấy.
Phiêu Linh,
Sài Gòn, 14/09/2022
The post Những món quà appeared first on Phiêu Linh Blog.