Dạo đầu, tớ chưa đọc xong bộ này. Đây không phải review hoàn chỉnh gì, chỉ là mấy dòng giải tỏa chút, vì tớ đã đọc rồi nhưng chưa đọc xong. Nói về chuyện đọc, tớ chắc là loại thích tìm ngược, sẽ đọc tiếp đọc tiếp đọc cho đến khi tìm thấy điểm làm tớ bớt bất mãn thì thôi. Nhưng rồi chịu, tớ không tìm thấy điểm ấy ở Khuynh thần.
Đang xem: Khuynh thần lạc cửu tiêu review
Nói chung đã kinh qua vài bộ của Hỏa Ly, đáng tiếc lần nào cũng phải drop nửa chừng, bộ này cũng không ngoại lệ. Và buồn hơn, bộ này là huynh đệ văn, thể loại tớ nghiện, cũng như tớ soi mói nhiều nhất.
Văn của Hỏa Ly rất chau chuốt, cốt truyện nhiều sự kiện hấp dẫn, độ dài thỏa mãn fan, từ ngữ rất phiêu, nhưng đôi khi lại thành ra ảo quá, nhân vật imba quá, tớ đọc hoài cũng không thích ứng được. Từ Nhất túy sang Khuynh thần viết có lên tay, nhưng khuyết điểm chung vẫn không hạn chế được bao nhiêu. Theo cái nhìn cá nhân không trọn vẹn vì chưa đọc hết, tớ không đánh giá cao lối xây dựng của tác giả. Hai nhân vật chính của Hỏa Ly luôn đứng đầu thiên hạ, dung mạo tài năng quá đầy đủ là một chuyện. Còn bộ này nói riêng, cái làm tớ không thích nhất chính là vụ biểu đạt tình cảm.
Thứ nhất là kiểu thích ứng quá nhanh quá hồn nhiên của hai nhân vật chính. Huynh đệ văn sâu sắc hơn bao nhiêu phần vì nó cần những cái rào cản. Tình cảm đồng tính luyến đã khó khăn rồi, đây còn là huynh đệ đồng tính luyến. Loạn luân là cái gì đấy dù trong xã hội hiện đại người ta cũng không chấp nhận, chứ đừng nói thời phong kiến đầy những cấp bậc lễ nghi. Tác giả có miêu tả nhiều pha trăn trở nội tâm, nhưng thật không thấy cái vị gì cả, thấy chưa đủ đô. Là huynh đệ ruột, dù có giải thích do địa vị độc tôn hay hoàn cảnh chia cách đặc biệt vân vân thì cũng không thể chấp nhận nhau quá dễ dàng như thế được, rất là không hợp lí.
Xem thêm: Thân Thế Giàu Có Ít Biết Của Ca Sĩ Nam Cường Sinh Năm Bao Nhiêu
Cửu Tiêu bá đạo thì thôi đi, nhưng ngay từ mấy mươi chương đầu Thiên Thần cũng thoải mái chủ động tiếp cận, thân mật câu dẫn rất chuyên nghiệp làm tớ cứ trố ra nhìn. Mà Thần đâu phải loại người dễ dãi, suy nghĩ của anh này có đủ cản trở (biết đối tượng là ruột thịt, biết tính chất tình cảm là sai trái, e ngại ánh mắt người đời…) mà hành động lại mâu thuẫn như đúng rồi. Bảo là tình cảm nhân vật phát triển thì thái độ thay đổi, nhưng thề câu đấy không đúng ở đây, không đúng với nhân vật Thiên Thần này. Nói chung là đọc cứ cho cảm giác sai và vấp khó tả ấy. Người đọc như tớ hoàn toàn không hiểu nổi tính cách nhân vật đang đi theo cái lối nào.
Thứ hai là diễn biến tình cảm luẩn quẩn. Ngần ấy chương ngần ấy lần suy nghĩ vòng vèo, rốt cuộc chỉ thấy cùng một kiểu biến đổi tình cảm: Cửu Tiêu (cưỡng) ép, Thiên Thần chủ động lật ngược, xong lại rụt lại đề phòng, rồi lại “thả câu”, rồi lại ép tiếp o_o Không dứt khoát, tớ coi ấy là hành văn vụng về.
Xem thêm: Sự Thực Bào Là Gì? Những Loại Bạch Cầu Nào Thực Hiện Thực Bào?
Thứ ba, chính nhân vật Cửu Tiêu. Khí chất, tính tình Cửu Tiêu khắc họa xuyên suốt là phẳng lặng lãnh khốc cực điểm, miêu tả hơi ảo một tí nhưng ra được cái chất – điểm ấy tớ vốn thích. Thế nhưng mà, càng đọc càng thấy khó mà thích nữa. Anh ta dịu dàng với người yêu là đúng, biết yêu rồi, có thay đổi cũng là đúng, nhưng không có nghĩa là một phát đập hết bản chất lẫn cá tính ban đầu của mình đi xây lại đâu…
Tại sao về sau toàn bộ biểu hiện, hành động, hành xử của anh này đều đồng loạt đi theo xu hướng tự phản hình tượng vậy??
Quá đáng tiếc, kiểu bá đạo không cần lí lẽ như Tiêu mà cũng loanh quanh luẩn quẩn theo Thần, diễn biến tình cảm không lên cao mà cũng chẳng xuống thấp được bao nhiêu. Đọc rất khó chịu. Nhượng bộ một lần là ôn nhu, lần hai là trân trọng ôn nhu, nhưng giời ơi dây dưa đến lần thứ n thì sẽ phát nhàm đó.
Tớ không hợp văn cô tác giả, lại một lần nữa đọc đến non nửa bộ truyện rồi dừng. Thật tớ không phản cảm gì hết, nhưng luôn bị bất mãn sau khi đọc được một nửa của mỗi bộ kiểu này, bởi vì một nửa của Hỏa Ly không phải ngắn bình thường đâu. T_T