Bạn đang xem: Đóng vai bé Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà tại vinaexpress.com.vn
Tham khảo những bài văn Vào vai nhỏ Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng dưới đây ko chỉ giúp các em ôn tập lại nội dung tác phẩm nhưng mà còn giúp vận dụng tri thức đã học vào rèn luyện kỹ năng viết bài kể chuyện.
Đang xem: đóng vai nhân vật bé thu
Đề bài: Vào vai nhỏ Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà
Đang xem: Đóng vai bé thu kể lại chuyện chiếc lược ngà
Mục lục bài viết:
1. Dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
5. Bài mẫu số 4
6. Bài mẫu số 5
7. Bài mẫu số 6
Vào vai nhỏ Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà
I. Dàn ý Vào vai nhỏ Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà (Chuẩn)
1. Mở bài
Hóa thân thành nhân vật nhỏ Thu và tự giới thiệu về mình (Tên, tuổi, hoàn cảnh sống)
2. Thân bài
a. Gặp lại ba sau nhiều năm xa cáchTôi đang chơi nhà chòi thì gặp chiếc xuồng có hai người đàn ông đi tớiMột người đàn ông chạy tới gọi tên tôi rồi gọi tôi là conTôi ngờ ngạc, sợ hãi ko nhìn thấy người nào phải thét lên gọi máb. Ko nhìn thấy ba, ko chịu gọi baDù bị mẹ bắt kêu bằng ba nhưng tôi nhất mực ko gọi, chỉ nói trống koDù có vào thế khó cần giúp sức nhưng tôi cũng ko muốn gọi ông đấy là baTôi hất cái trứng cá to nhưng mà ba gắp cho tôi, bị ba đánh tôi liền giận hờn bỏ sang bà ngoạic. Tới lúc nhận ba cũng là lúc phải chia xaTôi ko nhận ba vì vết sẹo trên mặt của ba, bà ngoại đã giúp tôi hiểu ra vết sẹo đó là do ba đấu tranh bị thương.Lúc ba đi tôi chỉ dám đứng ở góc nhà nhìn trộm, lòng buồn trĩu nặngTôi ôm chầm lấy ba ko muốn cho ba điDặn dò ba giữ sức khỏe, sau này về phải sắm cho tôi một chiếc lượcd. Nghe tin ba hy sinh và thu được chiếc lược ngà do ba làmBa tôi hy sinh trong một trận càn lớn của Mỹ – NgụyBác Sáu là người đem chiếc lược làm từ ngà voi nhưng mà ba tôi mài giũa bằng tất cả tình yêu từ chiến trường về trao lại cho tôi.
3. Kết bài
Nêu cảm tưởng về ba, về tình yêu của ba và sự hy sinh của ba cho kháng chiến, tổ quốc
II. Bài văn mẫu Vào vai nhỏ Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà
1. Vào vai nhỏ Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà, mẫu 1 (Chuẩn)
Mỗi lần cầm trên tay chiếc lược ngà để chải tóc tôi lại nhớ về kỉ niệm với ba, đó là kỉ niệm duy nhất về ba của cả đời tôi, chiếc lược này chính là món quà trước nhất cũng là cuối cùng nhưng mà ba dành cho tôi.
Tôi là Thu, sống ở gần vàm kinh nhỏ đổ ra sông Cửu Long, từ lúc tôi chưa đầy một tuổi ba tôi đã đi thoát li kháng chiến ở chiến trường miền Đông. Tôi cũng nhớ mong ba lắm nhưng mỗi lần má đi thăm chỉ đi một mình, sợ nguy hiểm nên ko mang tôi đi theo. Năm tôi lên 8 tuổi, lúc đang chơi nhà chòi trước sân nhà thì bỗng thấy có chiếc xuồng chở hai người đàn ông đi tới. Lúc đấy ba tôi nhảy xuống, vừa chạy vừa dang tay gọi tên tôi và gọi tôi là con, tuy nhiên lúc đấy tôi trông ba khác quá, chẳng nhìn thấy là người nào, tôi ngờ ngạc và sợ hãi thét lên gọi má. Sau đó hai người họ cùng vào nhà tôi ở, mẹ bắt tôi phải gọi ba bằng “ba” nhưng tôi nhất quyết ko chịu, tôi lầm lì và ngang bướng, chỉ nói trống ko với ba trong suốt mấy ngày đó.
Bữa cơm hôm đó ba gắp vào bát tôi miếng trứng cá to, tôi ko muốn nhận liền lấy đũa hất ra ngoài, tôi bị ba đánh nhưng tôi ko khóc, sau bữa cơm tôi bỏ nhà sang bà ngoại. Tối đó tôi kể cho bà nghe, người đó ko phải ba, ba tôi ko có chiếc sẹo to như thế trên mặt. Hóa ra tôi đã nhầm, ba vẫn chính là ba, vết sẹo chỉ là ba bị thương lúc tham gia đấu tranh. Tôi hối lỗi vô cùng vì đã khiến ba buồn chán suốt mấy ngày qua, sáng hôm sau tôi liền trở về nhà nhưng muộn mất rồi, đã tới lúc ba rời đi.
Nhìn mọi người vây quanh ba tôi lấy làm thèm, tới lúc ba quay sang nói với tôi thì tôi ko còn kìm nén được lòng mình nữa, tôi cất tiếng gọi “ba” rồi lao tới ôm chầm lấy ba, hai tay tôi ôm chặt, hai chân tôi câu chặt ko muốn cho ba đi. Tôi mếu máo nói với ba trong tiếng nấc “Ba về! Ba sắm cho con một cây lược nghe ba!” thế rồi chào tạm ba. Ngày cuối năm 1958, tôi và má nhận tin ba hy sinh ở chiến trường, nén nỗi đau lại tôi quyết trở thành cô giao liên giúp sức cán bộ, chiến sĩ đấu tranh. Thế rồi tôi gặp lại sức bạn về cùng nhà với ba năm xưa, bác đấy đưa tôi chiếc lược ngà nhưng mà ba đã tận tay làm cho tôi, nhìn chiếc lược nước mắt tôi lặng lẽ tuôn rơi.
Nhìn dòng chữ ba khắc trên lược “Yêu nhớ tặng Thu con của ba” tôi yêu và thương ba nhiều lắm, lúc nào tôi cũng mang và giữ chiếc lược bên mình để cảm giác như có ba kế bên chở che, vỗ về.
2. Vào vai nhỏ Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà, mẫu 2 (Chuẩn)
Nhà tôi ở vùng sông nước, gần vàm kinh đổ ra sông Cửu Long, nhà chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau suốt 8 năm nay vì ba tôi đã đi thoát ly kháng chiến từ lúc tôi mới một tuổi.
Hôm đấy như thường nhật, tôi chơi nhà chòi cùng các bạn ngoài gốc xoài trước sân nhà, đột nhiên có chiếc xuồng lại gần, một người đàn ông với vết sẹo to trên mặt (đó là ba tôi) và người đàn ông nữa (là bác Ba bạn của ba tôi). Người đàn ông có vết sẹo vừa chạy vừa dang tay gọi “Thu! Con”, nghe thấy gọi tên mình tôi giật thột, tròn mắt ngạc nhiên ngờ ngạc. Người đàn ông đấy lại nói tiếp “Ba đây con! Ba đây con!” tôi ko thể nhìn thấy đó là ba của tôi, tôi sợ tới tái mặt vừa chạy vừa thét lên gọi má. Nghe má nói họ ở lại nhà tôi ba ngày, má cứ bắt tôi gọi người đàn ông có vết sẹo to đấy là ba nhưng tôi nào chịu nhận, ba tôi trong ảnh ko có vết sẹo to như thế. Má bảo tôi gọi ba vào ăn cơm nhưng tôi chỉ nói trống ko chứ ko gọi ba, ngay cả lúc tôi nhờ ông đấy bắc giùm nồi cơm cũng nhất quyết ko gọi ba.
Tính tình tôi ương bướng, ngang ngạnh, tới bữa trưa lúc người đàn ông có vết sẹo đấy gắp thức ăn vào bát tôi tôi liền hất ra ngoài và bị đánh vào mông một cái. Bị đánh, tôi ko khóc nhưng cảm thấy tủi thân, tôi lặng lẽ đứng dậy ko ăn rồi lấy dầm bơi qua sông sang nhà bà ngoại. Sang bên bà tôi kể bà nghe về hai người đàn ông đấy, bà hỏi tôi sao lại ko nhận ba, tôi nói vì người đó ko giống ba trong ảnh. Nhưng tôi đã lầm, người đàn ông đó chính là ba tôi và vết sẹo là do trong lúc đấu tranh ba bị thương. Tôi áy náy và hối lỗi lắm, sáng hôm sau định về nhà xin lỗi ba nhưng lại thấy nhà đông người, hóa ra mọi người tới tiễn ba tôi đi, tôi chỉ dám lẳng lặng đứng trong góc nhà nhìn trộm ba.
Đợi tới lúc ba quay ra chào tôi tôi mới dám chạy tới ôm ba, tôi cất tiếng gọi “ba” thật to, bõ cho bao ngày ba ngóng chờ tôi nhận ba. Tôi ôm ba thật chặt, sợ ba sẽ đi mất nhưng rồi vì kháng chiến ba vẫn phải đi, ba hứa với tôi lúc về sẽ sắm cho tôi một cây lược. Thế nhưng ba đã mãi mãi ko về nữa, ba hy sinh ở chiến trường, chỉ gửi lại chiếc lược ngà ba cần mần mài từ chiếc ngà voi cho tôi.
Thu được chiếc lược nhưng mà bác Ba đưa cho tôi ko kìm được xúc động, tôi ước rằng giá như ko có chiến tranh thì cha con tôi đâu phải xa cách, tôi cũng ko mất ba như thế này.
3. Vào vai nhỏ Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà, mẫu 3 (Chuẩn)
Hôm vừa rồi gặp lại bác Ba người đồng chí của ba tôi, bác đưa cho tôi kỷ vật lúc hy sinh ba để lại. Đó chính là một chiếc lược, chiếc lược làm từ ngà voi ba tôi đã tranh thủ miệt mài ròng rã mấy tháng trời. Ba đã giữ lời hứa có lược cho tôi nhưng lại ko giữ lời hứa trở về, tôi khóc trong hối lỗi và trách mình đã ko nhìn thấy ba trong lần ba về thăm nhà.
Lần đó ba tôi về thăm nhà cùng bác Ba, lúc đầu nhìn thấy ba tôi còn sợ hãi vì trên khuôn mặt ba có vết sẹo to lắm vết sẹo đấy ửng đỏ lên trông rất sợ, lúc đấy tôi chỉ biết người đàn ông có vết sẹo liên tục gọi “Thu! Con”, “Ba đây con!”. Trong thâm tâm tôi lúc đấy ba là người hoàn toàn xa lạ, ko giống người trong ảnh chụp cùng má tôi, thế là tôi nhất quyết ko chịu nhận ba, dù cho má có bắt tôi gọi hay ông đấy cố tỏ ra quan tâm thân thiện, thương yêu tôi tôi cũng ko gọi một tiếng “ba”. Tôi còn bị đánh vì sự ngang bướng, cứng đầu, ba gắp cho miếng trứng cá to ngon nhưng tôi lại hất ra ngoài, ba đánh tôi, tôi liền bỏ bữa chạy sang nhà bà ngoại.
Tại nhà bà ngoại tôi kể mọi chuyện cho bà nghe, bà xoa đầu và kể mọi chuyện cho tôi nghe, lúc đấy tôi mới nhìn thấy là mình đã sai, người ba nhưng mà tôi hàng ngày nhớ mong đang sờ sờ ngay trước mắt nhưng mà tôi lại ko nhận, tôi còn hỗn láo và ngang bướng trước mặt ba. Tôi hối lỗi lắm và nghĩ bụng chắc ba cũng buồn vì tôi nhiều lắm. Sáng hôm sau tôi ở nhà bà ngoại về, thấy hai bên nội ngoại tới nhà tôi đông lắm, tôi trốn trong góc nhà nhìn ba tạm biệt mọi người, ba tôi lại đi vì kháng chiến. Tôi lúc này mới thực sự sợ mất ba, tôi lao tới gọi tiếng “ba” thật dài, ôm chặt lấy ba ko muốn cho ba đi, tôi khóc nấc lên. Thế rồi ba hứa lúc nào về sẽ sắm cho tôi một chiếc lược, nhưng ba đã ko thể tận tay đưa cho tôi chiếc lược đấy.
Hãy luôn thương yêu và trân trọng ba và mẹ, người thân của mình bởi chúng ta ko thể biết rằng đâu là lần cuối chúng ta được gặp họ. Đừng để phải hối tiếc cả đời như tôi vì hiện thời có gọi “ba” nhiều bao nhiêu cũng ko còn người nào trả lời.
4. Vào vai nhỏ Thu kể lại câu chuyện Chiếc lược ngà, mẫu số 4:
Tôi trở về đơn vị lúc trời đã xế chiều. Đoàn cán bộ đã qua khu tạm chiếm an toàn. Nhiệm vụ của chúng tôi đã hoàn thành tốt đẹp. Các đồng chí khác cũng về ngơi nghỉ trong lán trại. Mỏi mệt, tôi nằm xuống đám lá dừa khô, ngước mắt nhìn lên trời cao. Ánh sáng lấp lóa chói gắt qua đám lá dừa cháy xém bởi chất hóa học của Mỹ khiến tôi nheo mắt lại. Trời miền Nam thật đẹp. Thế nhưng mà bọn Mỹ đã nhẫn tâm phá hủy bầu trời này.
Tôi đưa tay móc từ trong túi chiếc lược ngà. Xõa mái tóc, tôi khẽ chải. Nó thật êm dịu. Y chang như ba tôi đang về chải tóc cho tôi. Tiếng gió thổi qua đám lá dừa non lao xao, hồi ức xưa bỗng hiện về rõ ràng trước mắt. Ấp cây lược vào lòng, nghĩ về ba tôi, vừa vui sướng vừa hối hận vô cùng.
Xem thêm: Cách Khắc Phục Lỗi Không Chơi Được Game Candy Crush Saga Trên Facebook Được
Nhà tôi ở Cù Lao Giêng, quận Chợ Mới, tỉnh Long Châu Sa, cạnh gần vàm kinh nhỏ đổ ra sông Cửu Long. Ba tôi thoát ly đi kháng chiến, đầu năm 1946, sau lúc tỉnh nhà bị chiếm. Sau lúc Hiệp nghị Giơ-ne-vơ năm 1954 được kí kết, quân Pháp rút khỏi nước ta. Quân Mỹ liền nhảy vào thế chân Pháp tại miền Nam. Chúng tăng cường trợ giúp cho chính quyền ngụy Sài Gòn và kéo dài trận đấu tranh tại Việt Nam. Miền Nam lại tiếp tục cuộc kháng chiến chống Mỹ xâm lược.
Ba tôi là một cán bộ kháng chiến. Ba được phân công ở lại miền Nam gây dựng, bám sát cơ sở và lãnh đạo cuộc kháng chiến chống Mỹ của nhân dân miền Nam. Để hoạt động an toàn và bảo vệ lực lượng cách mệnh, trong một đêm, ba tôi cùng đoàn cán bộ vượt lên cứ. Lúc ba rời đi, tôi chưa tròn một tuổi. Sau này lớn lên, tôi chỉ nghe má kể lại và biết mặt ba qua tấm hình nhỏ nhưng mà má đã đưa. Tôi nhìn ngắm ba trong tấm hình từng ngày và mong ước một ngày được cùng má lên cứ thăm ba. Nhiều lần má lên cứ thăm ba, tôi đòi theo nhưng má ko cho. Má bảo đường đi rất xa. Bọn mật thám lại rình rập theo dõi, rất nguy hiểm nên má ko cho tôi theo. Tôi chỉ biết đợi chờ từng ngày.
Mỗi lần ở cứ về, má thường kể cho tôi nghe về ba. Lần nào má cũng nói ba vẫn khỏe, ba nhớ tôi nhiều lắm. Ba còn dặn má về chăm cho tôi thật tốt và dạy cho tôi học viết chữ. Má tôi đâu có biết chữ. Mỗi lần nói thế, má tôi mỉm cười. Má cũng muốn cho tôi học chữ lắm nhưng trong ấp cũng chẳng người nào biết chữ cả. Thời kì đằng đẵng trôi đi. Nỗi mong đợi ba của tôi kéo dài theo con nước. Nước lớn nước ròng đã bao lần nhưng mà ba tôi vẫn chưa về.
Bảy năm sau ba tôi mới có dịp trở về. Một buổi sáng, lúc ngồi chơi trước sân, ba tôi trở về. Đó là ngày tôi ko thể nào quên được. Quá mong mỏi và hào hứng gặp lại gia đình, gặp lại con gái, chiếc xuồng chưa kịp cập bờ, ba đã nhảy lên khiến chiếc thuyền chòng chành.
– Thu! Con.
Nghe gọi, tôi giật thột, tròn mắt nhìn. Ba nhìn tôi, đôi mắt rưng rưng xúc động. Với vẻ xúc động đấy và hai tay vẫn đưa về phía trước, ba chầm chậm bước tới, giọng lặp bặp run run:
– Ba đây con!
– Ba đây con!
Tôi ngờ ngạc, lạ lùng. Tôi nghĩ thầm: “Có lẽ nào đó là ba? Rõ ràng là ánh mắt đó rồi! Nhưng người trước mắt tôi lại ko giống với ba trong tấm hình nhưng mà má đã đưa tôi”. Đó là lần trước nhất tôi nhìn thấy ba khiến tôi ko vững chắc lắm. Một tí khác lạ cũng khiến tôi hoài nghi. Tôi chớp mắt nhìn ba rồi vụt chạy và kêu thét gọi má tôi.
Trở về sau bao năm mong đợi, ba nghĩ tôi sẽ sung sướng, sẽ gào khóc và chạy vào ôm chặt lấy ba. Nhưng thực tiễn quá phũ phàng. Ba tôi hụt hẫng, đứng sững lại đó, hai cánh tay buông thõng xuống, nhìn theo tôi đang bỏ chạy. Vì đường xa, ba chỉ ở nhà được có ba ngày. Trong ba ngày ngắn ngủi đó, tôi đã làm cho ba hoàn toàn thất vọng. Đêm tôi nhất quyết ko cho ba ngủ với má. Ba cũng cố nằm vào giường. Tôi tuột xuống giường, đứng dưới đất chồm lên, nắm tay ba kéo ra. Kéo ko được, tôi kê mồm cắn ba một cái đau điếng. Má giận tôi, la tôi, tôi cũng mặc kệ. Trong hoàn cảnh chiến tranh thế này phải trái thật khó phân biệt. Má ko nói điêu tôi. Nhưng tôi chưa hẳn đã tin má. Ba cũng chịu nhường tôi, ra ngủ ở chõng tre. Cho tới ngày đi, tay ba vẫn còn hằn sâu những dấu răng của tôi.
Suốt ngày, ba chẳng đi đâu xa, lúc nào cũng vỗ về tôi. Nhưng càng vỗ về, tôi càng đẩy ba ra. Nhất quyết, tôi ko chịu gọi ba. Má có nói đó là ba và bảo gọi “ba”, tôi cũng ko gọi. Tôi giận luôn cả má. Có lần má dọa đánh, tôi cũng ko sợ. Tôi cứ nói trỏng và cố tránh từ “ba” ra. Ba mong mỏi được tôi gọi “ba” một tiếng nên cứ như vờ ko nghe, ngồi im hy vọng. Tôi vẫn ko gọi. Ba quay lại nhìn tôi vừa khe khẽ lắc đầu vừa cười. Có nhẽ vì khổ tâm tới nỗi ko khóc được, nên ba phải cười vậy thôi. Bữa sau, đang nấu cơm thì mẹ lại chạy đi sắm thức ăn. Mẹ dặn, ở nhà có gì cần thì gọi ba tạo điều kiện cho. Có nhẽ mẹ muốn đưa tôi vào tình thế khó phải gọi ba giúp. Tôi ko nói ko rằng, cứ lui cui dưới bếp. Nghe nồi cơm sôi, tôi giở nắp, lấy đũa bếp sơ qua. Nồi cơm hơi to, nhắm ko thể nhắc xuống để chắt nước được, tới lúc đó tôi mới nhìn lên ba cầu cứu. Ba vẫn ngồi lặng im. Sợ nồi cơm nhão, mẹ về sẽ đánh, tôi nhìn nháo nhác một lúc rồi kêu lên nhờ giúp. Vẫn là cái kiểu nói trỏng ko.
Ba vẫn ngồi im như ko nghe. Nghe bác Ba nói cơm nhưng mà nhão, má về thế nào cũng bị đòn, tôi càng bối rối hơn. Bác gợi ý bảo tôi gọi ba, ba sẽ giúp. Tôi còn nhỏ nên ko thể bê nổi nồi cơm để chắt bớt nước. Tiếng cơm sôi như thúc giục vào lòng tôi. Tôi nhăn nhó muốn khóc, hết nhìn nồi cơm, rồi lại nhìn lên ba và bác Ba. Suy nghĩ một lát, tôi lấy cái ghế đứng cao lên, dùng vá chắc bớt nước cứu được nồi cơm. Vừa múc tôi vừa lầm bầm trách móc.
Tới bữa cơm, ba gắp cho tôi một miếng trứng cá và bảo tôi ăn. Ba nhìn tôi với ánh mắt trìu mến. Tôi ko quan tâm vì lúc đó tôi ghét ba vô cùng. Chỉ vì ba nhưng mà má giận tôi. Ba lại gây khó tôi đủ thứ. Tôi lầm lì lấy đũa xoi vào chén, để đó rồi bất thần hất cái trứng ra, cơm văng tung tóe cả mâm. Giận quá và ko kịp suy nghĩ, ba vung tay đánh vào mông tôi, mắt trừng trừng và hét lên:
– Sao mày cứng đầu quá vậy, hả?
Tôi vẫn ngồi im lầm lì, đầu cúi gằm xuống. Rõ ràng là ba đang cố thân thiết với tôi. Nhưng chỉ bởi tôi quá hoài nghi, một mực ko chấp nhận, quyết cự tuyệt ba tới cùng. Ko người nào biết lí do vì sao. Chỉ có mình tôi hiểu điều đó. Sự phản ứng của tôi là một sự ngang bướng đáng ghét. Ko hiểu sao lúc đấy tôi lại ko nói ra điều mình đang nghĩ. Nếu nói ra chắc ba đã hiểu, má cũng hiểu và giảng giải cho tôi hiểu.
Tôi cầm đũa, gắp lại cái trứng cá để vào chén, rồi lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi mâm. Tôi ko muốn ăn nữa. Ko người nào thương tôi hết! Tôi sẽ sang với ngoại. Tôi nhảy xuống bến, nhẩy xuống xuồng, mở lòi tói và cố làm cho dây lòi tói khua rổn rảng, khua thật to để mọi người biết, rồi lấy dầm bơi qua sông. Tôi méc với ngoại mọi chuyện. Chiều đó, mẹ sang dụ dỗ tôi cũng ko chịu về. Mẹ kể lể với ngoại về hành động của tôi. Ngoại rất buồn.
Đêm đấy, nằm trong lòng ngoại, ngoại dò xét vì sao tôi lại đối xử với ba tương tự. Lúc này, mọi tâm tư trong lòng tôi như vỡ òa ra. Tôi nói nhỏ với ngoại, người đàn ông đó rất giống ba nhưng lại khác ba vì có vết sẹo ở trên mặt, còn ba thì ko có. Tới lúc này, ngoại mới vỡ vạc ra và hiểu tận tấm lòng của tôi. Ngoại ôm chặt tôi thủ thỉ rằng ba đi đấu tranh, chiến trường khốc liệt, quân địch tàn bạo. Vết sẹo đó do bom đạn của quân địch gây ra. Ba đã quả cảm đấu tranh, vào sinh ra tử. Ba là một người can trường, đấu tranh vì sự bình yên của xóm làng, vì hòa bình của non sông. Lâu lắm ba mới về. Ngoại khẳng định đó là ba tôi.
Hiện giờ tôi mới hiểu ra tất cả. Tôi thấy hối hận quá. Giá nhưng mà tôi nói ra điều đó sớm hơn. Giá nhưng mà có người nào đó hiểu được suy nghĩ của tôi và nói cho tôi biết sự thực đấy. Tôi nằm thở dài và suy nghĩ. Tôi sẽ xin lỗi ba. Nhất mực rồi. Tôi sẽ xin ba tha thứ và sẽ gọi “ba”, sẽ ôm ba vào lòng, kể cho ba nghe chuyện ở nhà. Nhưng sáng mai ba phải đi rồi. Nỗi lo lắng khiến tôi thao thức ko sao ngủ được.
Sáng hôm sau tôi theo ngoại về nhà thật sớm. Bà con bên nội, bên ngoại tới rất đông. Ba tôi phải lo tiếp khách, ko chú ý tới tôi nữa. Còn má thì lo sẵn sàng đồ đoàn cho ba. Má xếp từng chiếc áo, gói ghém đồ đoàn vụn vặt vào cái túi nhỏ, cứ mãi lụi hụi bên chiếc ba lô. Tôi như bị bỏ rơi, lúc đứng vào góc nhà, lúc đứng tựa cửa và cứ nhìn mọi người đang vây quanh ba. Tôi muốn nói với ba nhưng ngại quá. Mọi người lúc đấy rất đông. Tôi ko đủ dũng cảm để bước tới. Tôi nghĩ về những hành động của tôi mấy ngày trước. Ba sẽ ko giận tôi chứ? Chắc ba ko giận tôi đâu! Tôi nhón gót định chạy tới chỗ ba thì ba lại quay đi chào khách. Tôi đành đứng đó hy vọng.
Nhưng ba đã sẵn sàng xong. Nhìn ba khoát ba lô lên vai và bắt tay hết mọi người tôi biết ba sắp đi. Tôi sợ hãi vô cùng. Tôi muốn thét lên “Ba ơi con đang ở đây! Con xin lỗi ba!”. Nhưng có cái gì đó chôn chặt chân tôi dưới đất ko thể nhúc nhích được. Cho tới lúc ba quay lại nhìn tôi. Đôi mắt trìu mến lẫn rầu rĩ của ba đang nhìn tôi. Lòng tôi bỗng rộn ràng vui tươi.
– Thôi! Ba đi nghe con! – Ba tôi khe khẽ nói.
Xem thêm: Chị Trợ Lý Của Anh: Review Chị Trợ Lý Của Anh (Review), Review Phim Chị Trợ Lý Của Anh
Chỉ cần có thế thôi. Nó như xóa đi khoảng cách giữa tôi và ba. Nó xé tan bức màn đen tối che phủ. Nó kết nối tôi và ba lại. Tôi chờ khoảnh khắc đấy cả buổi sáng nay. Quá sung sướng, tôi kêu thét gọi “ba…a..a..” tha thiết. Tiếng kêu như tiếng xé, xé sự yên lặng và xé cả ruột gan của mọi người có mặt hôm đó. Ko người nào có thể ngờ rằng tôi lại nhận ba lúc này. Đó là tiếng “ba” nhưng mà tôi cố đè nén trong bao nhiêu năm nay. Tiếng “ba” như vỡ tung ra từ lòng tôi. Vừa kêu tôi vừa chạy xô tới bên ba. Nhanh như một con sóc, tôi chạy thót lên và dang hai tay ôm chặt lấy cổ ba tôi, tỉ ti khóc.