Tự mình khám phá ra hẻm núi hiểm trở, Aron Ralston không thể ngờ đây là ngày tai họa đáng sợ ập đến, khiến anh cả đời không thể nào quên.
Chắc ít nhiều người trong chúng ta từng biết đến bộ phim 127 Hours (Tạm dịch: 127 giờ sinh tử). Tác phẩm này dựa trên câu chuyện có thật của vận động viên leo núi nổi tiếng thế giới có tên Aron Ralston. Khi bị rơi xuống và mắc kẹt trong hẻm núi Blue John (bang Utah, Mỹ) anh đã tự cắt đứt phần dưới cánh tay phải bằng một con dao cùn để tự cứu lấy cuộc sống của mình.
Suốt gần 6 ngày chiến đấu với tử thần trong điều kiện không thức ăn, nước uống, một bên tay bị đá đè đến hoại tử, đã có những lúc Aron bỏ cuộc và nghĩ đến cái chết. Thế nhưng, bằng một nỗ lực phi thường nào đó, cuối cùng anh đã tìm cách cứu sống chính mình. Aron hi sinh một bên tay để sống lại lần nữa, và chính câu chuyện này đã để lại bài học sâu sắc cho nhiều người, truyền cảm hứng cho tác phẩm 127 Hours ra đời.
Tác phẩm “127 Hours” dựa trên câu chuyện có thật của vận động viên leo núi nổi tiếng thế giới có tên Aron Ralston.
Đang xem: Aron ralston là ai
Sinh ra năm 1975, Aron Ralston lớn lên tại vùng ngoại ô Indianapolis (bang Indiana, Mỹ). Sau khi tốt nghiệp, Aron chuyển đến Arizona và làm việc cho tập đoàn Intel.
Tuy nhiên, do quá đam mê với những hoạt động ngoài trời, chàng trai trẻ quyết định nghỉ việc để theo đuổi ước mơ khám phá những cung đường hiểm trở mới. Để tiện cho các hoạt động trượt tuyết, đạp xe hay đi bộ, Aron chuyển đến Aspen (Colorado Rockies). Chàng trai trẻ ấp ủ giấc mơ trở thành người đầu tiên có thể một mình chinh phục 55 ngọn núi ở bang Colorado trong mùa đông. Ngọn núi cao nhất trong số đó lên tới 4270m.
Khác ba lô lên vai, anh dự định sẽ vượt qua hẻm núi Blue John Canyon, sau đó vòng qua hẻm núi Horseshoe Canyon quay trở lại chỗ để xe đạp. Tại thời điểm đó, ba lô của Aron có 2 cái bánh burritos, 1 bình đựng 4 lít nước, 1 bộ bông băng sơ cứu, 1 máy quay video, 1 máy chụp hình, 1 con dao đa năng và cuộn dây thừng cùng những chiếc móc chuyên dùng để leo núi.
Aron lên đến đỉnh hẻm núi Blue John Canyon vào 11 giờ trưa. Trước mặt anh có một cái vực dài hơn 60m, bề ngang khoảng 1m và sâu 23m. Bên kia vực có một tảng đá lớn nho ra nhìn có vẻ khá chắc chắn. Khi anh vừa nhảy sang bên kia, chân đứng lên hòn đá thì bị trượt xuống vực sâu. Tảng đá nặng khoảng 360kg cũng vì thế mà trượt theo, đè lên tay phải Aron khiến anh bị kẹp cứng không thể rút ra được.
Mỗi lần nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng ấy, Aron vẫn không ngừng hối hận: “Nếu như lúc tới Blue John Canyon tôi mang theo điện thoại thì đã được cứu sống, không phải mất 1 cánh tay và trải qua 127 giờ kinh hoàng.
Khi quyết định tới hẻm núi Blue John Canyon, tôi không hề nói với ai nên không ai biết chuyện tôi bị mắc kẹt. Lúc ấy, tôi từng hi vọng sẽ có người đi qua, nghe thấy tiếng hét của mình. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra điều đó sai lầm, tôi chỉ khiến mình thêm kiệt sức mà thôi”.
Ngày đầu tiên mắc kẹt, Aron chỉ dám ăn nửa cái bánh, uống 1 lít nước. Anh vẫn hi vọng sẽ có người đi ngang qua và phát hiện ra mình, bởi trước đó cũng có khá nhiều du khách đến Blue John Canyon để chụp hình.
Xem thêm: Kho Tàng Truyện Thần Thoại Việt Nam Hay Nhất, Truyện Thần Thoại Việt Nam
Thế nhưng, chẳng bao lâu niềm hy vọng của anh biến thành nỗi thất vọng tràn trề. Chẳng du khách nào có thể leo lên đỉnh nếu không có sự giúp đỡ của những nhà leo núi chuyên nghiệp. Thường thì họ sẽ chỉ dừng lại ở chân hẻm núi mà thôi!
Đến sáng thứ 2, Aron nảy ra ý nghĩ, đó là sẽ dùng lưỡi dao khoét vào tảng đá chỗ đè lên tay. Tuy nhiên, đến tận 8 tiếng đồng hồ sau, hành động của anh chẳng khác nào ‘mò kim đáy bể’.
Ngày thứ 4, nước và thức ăn của anh đã hết sạch. Đôi lần rơi vào trạng thái mê sảng, trong đầu Aron xuất hiện những đoạn tự thoại, luôn có một lời khuyên anh hãy từ bỏ đi, tự sát đi, anh nhất định sẽ phải chôn thân nơi này. Thế nhưng, cũng có một suy nghĩ khác thúc giục anh tỉnh táo, không được hoảng sợ hay lùi bước.
Sang ngày thứ 5, để duy trì sự sống mỏng manh, Aron buộc phải uống nước tiểu của chính mình. Khi đó, cánh tay nhiều ngày bị tảng đá hơn 300 kg đè lên đã chẳng còn cảm giác. Anh mặc định mình đã không còn cơ hội sống sót.
Lúc này, Aron nhớ đến bạn bè, người thân. Anh lấy máy quay ra kể lại việc gặp nạn, nhớ đến những khoảnh khắc với gia đình, bạn bè cùng lời xin lỗi và vĩnh biệt. Anh dùng con dao khắc tên tuổi, ngày tháng năm sinh cùng số điện thoại người thân lên đá: “Tôi hi vọng một ngày nào đó, khi người ta tìm thấy xác tôi, họ sẽ hiểu vì sao tôi chết”.
Đêm hôm ấy, Aron bỗng cảm thấy lòng bình yên đến lạ. Trong sự cô độc mê man giữa cái lạnh 3 độ C, anh mơ thấy cảnh tượng mình bị cụt tay phải, hạnh phúc chơi đùa với một cô bé gọi anh là bố. Sáng hôm sau tỉnh dậy, Aron tin chắc đó chính là tương lai. Anh vẫn còn cơ hội sống sót, nhưng phải tận dụng thời gian.
Sáng ngày thứ 6 bị mắc kẹt, Aron quyết định sẽ tự cắt tay phải để thoát khỏi tảng đá. Nghĩ là làm, anh lấy một đoạn dây thừng buộc chặt phần trên khuỷu tay, dùng dao cắt phần dưới bắp tay, ngay sát khuỷu tay. Cánh tay đã hoại tử nên Aron cũng không cảm thấy đau đớn nhiều.
Thế nhưng, khi cắt xong lớp cơ và gân, xương cẳng tay vẫn còn nguyên vẹn nên mọi thứ vẫn chẳng giải quyết được gì. Cuối cùng, anh lấy cục đá đập dứt khoát vào xương tay. Các dây thần kinh trong ống xương vẫn còn hoạt động khiến Aron chưa bao giờ cảm thấy có nỗi đau nào kinh hoàng hơn thế.
“Tôi có cảm giác như cánh tay tôi bị nhúng vào một nồi nước sôi, cháy bỏng. Tôi chỉ biết nghiến răng. Nhìn cánh tay mình nằm lạc lõng dưới tảng đá, tôi vẫn không tin nó là của tôi…”
Sau đó, cố nén cơ đau men theo dây thừng, Aron tụt xuống đáy vực rồi luôn theo ngách đi ra ngoài. Không còn sức lực, nhưng hi vọng sống sót đã thôi thúc anh không được dừng bước.
Xem thêm: Sự Khác Nhau Giữa Abstract Và Interface Trong Java, Phân Biệt Lớp Abstract Và Interface Trong Java
May mắn thay, khi ra khỏi hẻm núi được một đoạn, Aron gặp gia đình du khách đến từ Hà Lan là ông Eric và bà Monique Meijer. Nhìn thấy chàng trai cụt một bên tay, máu không ngừng nhỏ giọt, ông Eric nhận ra Aron vì đã được kiểm lâm cho xem hình trước lúc vào hẻm núi. Ông Eric ngay lập tức ra đỡ lấy chàng trai trẻ, cho anh ăn uống, còn vợ và con thì ra chỗ lấy xe.
Lại thêm may mắn nữa, bà Monique Meijer khi đi lấy xe thì nhìn thấy một trực thăng tuần tra của cảnh sát bay thấp trên đầu. Vậy là, Aron được đưa đến bệnh viện Moab chỉ 20 phút sau đó.
Bác sĩ khẳng định, Aron đã mất 38% lượng máu trong cơ thể. Nếu không gặp gia đình ông Eric, chỉ 2 tiếng sau anh sẽ chết vì mất máu quá nhiều.
Cánh tay cắt bỏ của Aron khiến 13 người cùng một cái tời và 1 kích thủy lực mới có thể lấy ra được. Sau đó, nó được hỏa táng và trao lại cho chủ nhân.
Bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật cánh tay Simon Lambert giải thích: “Aron bị tảng đá nặng 362kg đè lên cánh tay suốt hơn 5 ngày nên các mô cơ đều đã chết và dây thần kinh cũng bị tổn thương. Khi đó, tảng đá đóng vai trò như thuốc gây tê, khiến cách tay mất cảm giác. Bởi vậy, quyết định đập vỡ xương của Aron là đúng. Tuy nhiên, nếu có chút kiến thức, anh sẽ cắt ngay ở khớp để không phải chịu đau đớn”.
Bốn năm sau ngày định mệnh, Aron quay lại hẻm núi nơi anh đã bỏ lại một bên tay của mình. Mọi chuyện dường như mới xảy ra ngày hôm qua. Tảng đá vẫn nằm nguyên ở đó, dưới góc tảng đá vẫn còn vết thâm của máu. Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, Aron vẫn không kìm được nước mắt vì cái giá quá đắt phải trả cho một phút nông nổi.
Hiện tại, dù đã mất đi một cánh tay nhưng trước những thử nghiệm khám phá mới, Aron Ralston không hề sợ hãi. Sau biến cố năm ấy, anh vẫn tích cực tập luyện thể lực, tích cực leo lúi và tham gia các hoạt động thể thao khác. Bản thân không còn vẹn nguyên nhưng chính cách Aron mạnh mẽ đối mặt với khó khăn đã truyền cảm hứng cho nhiều người, tiếp sức mạnh cho họ vượt qua khó khăn trong cuộc sống.
Trở lại Tiềm năng con người
https://doanhnhanvn.vn/toancanh/127-gio-sinh-tu-chang-trai-tu-cat-canh-tay-bang-dao-cun-de-song-sot-bay-gio-ra-sao-132281.html